CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tuý hoa ấm


Phan_8
Chương 8

.

  “Ta không sao, là Nhâm huynh ngươi lo lắng quá mức. Đi lại trên giang hồ, nào có chuyện cưng chiều như vậy.” Luyện Vô Thương thấy vẻ mặt Nhâm Tiêu Dao nghiêm túc, nhịn không được nói ra.

  Vết thương thực sự không sâu. Trên da chỉ bị rạch một chút, không chạm đến bên trong, chính là máu chảy có phần doạ người. So với thương thế phải chịu lúc trước, vết thương này thực không đáng nhắc đến. Nhâm Tiêu Dao một mực khẩn trương như vậy, không để ý ánh mắt người khác cứ ôm y quay về. Ai, nếu bị Lăng Liệt trông thấy, không biết hài tử này lại muốn nghĩ như thế nào.

  “Là ta không tốt, chăm sóc không chu đáo, hại ngươi bị thương.” Nhâm Tiêu Dao hận không thể để vết thương kia lên người mình. Vừa nãy dưới tình thế cấp bách ôm lấy y, hắn mới phát hiện thân thể y nhẹ như vậy, gầy yếu như vậy, này rõ ràng là cần một người hảo hảo che chở, thế mà ông trời lại khiến y nếm trải đau xót khôn cùng. Mỗi lần nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn đều run lên.

  Luyện Vô Thương lắc đầu: “Không thể trách ngươi được.” Kỳ thực người Lăng Liệt muốn gây khó dễ chính là y, Nhâm Tiêu Dao chỉ là người vô tội gặp tai ương.

  “Nhâm huynh, ngươi có điều muốn nói sao?” Thấy dáng điệu hắn có vẻ đầy tâm sự, lại sai Tiểu Ất đi ra, Luyện Vô Thương đoán hắn muốn nói gì đó.

  “Ta vốn không nên hỏi, nhưng trong lòng có một nỗi băn khoăn chưa giải được, quả thực là khó chịu.” Nhâm Tiêu Dao nghiêm mặt nói, “Ta muốn biết, Hàn Sơn huynh và vị Lăng công tử kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

  Luyện Vô Thương giật mình: “Nhâm huynh sao lại nói thế?”

  “Khi nãy giao chiến, kiếm pháp của Lăng công tử khiến ta cảm thấy giống như đã từng biết, sau đó mới nhớ tới, lúc trước ở ngoài thành Tín Châu, Hàn Sơn huynh hình như cũng thi triển kiếm pháp như vậy. Chỉ là khi đó Hàn Sơn huynh dùng đao, cho nên nhất thời không nhận ra. Hơn nữa ta xem xét lời nói và sắc mặt, chung quy cảm thấy bầu không khí giữa Hàn Sơn huynh và Lăng công tử có chút kỳ quái, cho nên ta lớn mật suy đoán, các ngươi đã sớm quen biết. Không những quen biết, còn có quan hệ.”

  Không ngờ vị Nhâm công tử khiêm tốn nho nhã này ánh mắt lại lợi hại như vậy. Luyện Vô Thương cười khổ: “Ngươi đoán không sai, ta quả thực biết Lăng Liệt, năm hắn mười hai tuổi nhà gặp biến, được ta thu nhận, võ công của hắn cũng là ta dạy.”

  “Vậy hắn…”

  Luyện Vô Thương biết hắn muốn hỏi vì sao Lăng Liệt thấy y lại giống như thấy cừu nhân, cay đắng trong lòng càng đậm: “Ngươi không hỏi ta là ai sao? ‘Hàn Sơn khách’ bất quá chỉ là một tên giả, bởi vì ta không muốn rước lấy thị phi.” Y nhắm mắt lại, nói từng chữ, từng chữ một: “Ta họ Luyện, ta là Luyện Vô Thương.”

  Tên này hình như đã nghe qua. Nhâm Tiêu Dao nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ, chợt hít một ngụm khí lạnh.

  Minh bạch, cái gì cũng minh bạch! Võ công của y, thái độ của Lăng Liệt, y vì sao không chịu tiết lộ tên thật, tất cả những nghi hoặc, đều theo ba chữ này dễ dàng giải thích!

  Kỳ thực cái tên “Luyện Vô Thương” này, hắn chỉ nghe từ miệng người khác. Giọng điệu những người này thường kèm theo ý khinh miệt, xem thường, không có ý tốt. Mà ba chữ “Luyện Vô Thương”, lúc nào cũng gắn với các loại từ ngữ khó nghe “không biết liêm sỉ”, “bại hoại”, “nhân yêu” (kẻ lẳng lơ).

  Nhâm Tiêu Dao không phải người ngã theo gió, đối với sự vật không biết cũng không ngông cuồng phán bừa, cho nên thỉnh thoảng nghe người khác nói, lúc nào cũng cười nhạt, không bận tâm.

  Nhưng bây giờ, người giống như yêu ma trong truyền thuyết này, lại sờ sờ ngồi ngay trước mặt hắn!

  Không có mị hoặc tận xuơng trong truyền thuyết, cũng không có dơ bẩn thấp hèn trong truyền thuyết. Ở chung vài ngày, Nhâm Tiêu Dao biết y thuần khiết, thiện lương như thế nào, kiên cường chính trực ra sao, giống như phù vân trên bầu trời, giống như sen trắng trên mặt nước, giống như hoa lê sau cơn mưa…

  Cuối cùng đã biết cái gì gọi là “chúng khẩu thước kim, tích huỷ tiêu cốt” (lời đồn đại rất đáng sợ, có thể lật ngược phải trái, đẩy người vào chỗ chết)! Nhất thời trong lòng nảy lên, là phẫn nộ, bất bình, còn có thương tiếc tràn đầy!

  Thấy hắn kinh hãi nhìn mình, Luyện Vô Thương chỉ nghĩ hắn không cách nào tiếp thu sự thực này, thê lương cười: “Vẫn giấu diếm ngươi, xin lỗi, ta cáo từ.” Cắn răng đứng lên, đi đến phía ngoài cửa.

  “Khoan đã!” Đau xót chợt loé lên kia đâm thẳng vào mắt Nhâm Tiêu Dao. Hắn có thể nhận ra người kia cõi lòng run rẩy, bi ai như thấm sâu vào xương tuỷ, hẳn y đã từng chịu qua không ít lời phỉ nhổ của người đời vô tri! Vô Thương, nói là “vô thương”, kỳ thực ngươi từ lâu đã thương tích đầy mình đi?

  “Muốn đi cũng phải chờ dược luyện xong mới được!”

  Luyện Vô Thương ngẩn ra, hắn đây là ý gì? Còn muốn mình tiếp tục lưu lại chế dược sao? Hắn không ngại thân phận mình sao?

  Bước lên một bước, Nhâm Tiêu Dao khẩn thiết nói: “Hàn Sơn, không, nên gọi ngươi Luyện huynh. Chuyện của ngươi ta cũng đã nghe qua, thành thật mà nói, ta rất kinh ngạc, bởi vì những gì ta thấy với trong truyền thuyết hoàn toàn khác biệt. Ta coi ngươi là bằng hữu, là bởi vì ta cùng ngươi tâm đầu ý hợp, ta tin tưởng thái độ làm người của ngươi, cũng tin tưởng đánh giá của mình. Nhưng ngươi không nói câu nào đã đi như vậy, có hơi quá coi thường ta đi? Ta là người nông cạn như vậy sao?”

  “Ngươi…” Chưa từng có ai nói với mình như vậy, Luyện Vô Thương không khỏi ngây dại.

  “Vô Thương, lúc không có ai, ta có thể gọi ngươi như vậy không?” Nhâm Tiêu Dao khẽ hỏi, vì y trong mắt hắn mỏng manh, khiến người thương tiếc không thôi.

  Ai có thể cự tuyệt yêu cầu thành khẩn như vậy chứ? “Nhâm huynh, quen biết bằng hữu như ngươi, là may mắn của ta!”

  Luyện Vô Thương khẽ nở nụ cười. Tìm được lương hữu (bạn bè tốt), vốn nên cười, y đã rất lâu chưa hề cười thoải mái như vậy.

  Mà Nhâm Tiêu Dao chỉ chăm chú nhìn dáng tươi cười của y, âm thầm nói với chính mình, nhất định phải bảo vệ nụ cười này!

  — ngươi không nên quá khổ sở, xem tình hình hôm nay, Lăng Liệt vẫn rất quan tâm ngươi.

  – lúc đó hắn tuổi còn nhỏ, có một số việc khó tránh khỏi nghĩ luẩn quẩn, chờ hắn lớn hơn một chút, trưởng thành một chút, biết dụng tâm suy nghĩ, tự nhiên sẽ minh bạch.

  – các ngươi ở chung năm năm, phần tình nghĩa này sẽ không bởi vì chút lời đồn đại mà dễ dàng tách ra.

  Nhâm Tiêu Dao đích thực là một người tốt hiếm thấy, biết chỗ khúc mắc của y, còn tận lực an ủi, khiến Luyện Vô Thương đã lâu rồi mới thấy cảm động như vậy. Hoá ra trên đời còn có người như Nhâm Tiêu Dao, sống thẳng thắn vô tư như vậy, khoan dung nhân hậu như vậy, chân thành như vậy!

  Y cảm thấy trong lòng ấm áp, lúc ngủ mơ vẫn nở nụ cười.

.

  Đêm đã khuya, vài tiếng quạ kêu báo hiệu trăng đã lên cao. Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Rất nhẹ, chỉ như tiếng lá rụng, nhưng Luyện Vô Thương vẫn từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh dậy.

  Người nào lớn mật như vậy, ban đêm dám đến Hàng Long Bảo dò xét? Luyện Vô Thương không động, toàn thân lại đề phòng, chỉ cần tặc nhân (kẻ làm chuyện xấu) dám vào, trong nháy mắt y sẽ liền tóm lấy.

  Ngoài dự đoán chính là, đối phương lại mở miệng. Hắn đứng ngoài cửa sổ, cách một bức tường, thì thầm.

  “Vô Thương?”

  Trong lòng khẽ động, thanh âm này, là Lăng Liệt!

  “Ngươi đã ngủ chưa?”

  Hắn tới đây làm gì? Vì sao phải đêm hôm khuya khoắt tới đây? Trong lòng Luyện Vô Thương kinh nghi bất định, muốn trả lời, lại vì câu nói kế tiếp của hắn mà không dám lên tiếng.

  “Ngươi ngủ cũng tốt, đối mặt với ngươi, ta thật không biết nên mở miệng như thế nào.”

  Lăng Liệt, ngươi muốn nói cái gì?

  Chỉ nghe ngoài cửa sổ Lăng Liệt lo lắng thở dài: “Ngươi bị thương có nặng không? Ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta… rất lo.”

  Hắn còn lo lắng cho ta! Trong lòng Luyện Vô Thương chợt nóng lên.

  “Ta không biết sẽ làm ngươi bị thương, thực sự không biết. Ta nếu biết, nhất định sẽ không làm như vậy… Từ ngày ngươi bị bầy sói cào thương, ta đã thầm thề với mình, sẽ không để ngươi vì ta bị thương nữa… Nhưng ta chung quy vẫn không làm được, ngày đó xuống núi cũng vậy, lúc này cũng vậy!”

  Luyện Vô Thương rất muốn nói với hắn đừng lo, nhưng lại sợ doạ hắn chạy.

  Lăng Liệt lại thở dài một tiếng; “Vô Thương, ngươi vì sao không ở lại trên núi? Vì sao phải đến nơi này? Vì sao lại muốn xuất hiện trước mặt ta?”

  Tay Luyện Vô Thương không khỏi nắm chặt: ngươi không muốn thấy ta sao?

  “Ta rất muốn quên ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại xuất hiện trước mặt ta, khiến ta vĩnh viễn cũng không thể chết tâm. Kỳ thực, ta biết ta không thể quên được ngươi, cho dù không nhìn thấy ngươi, ngươi cũng vẫn xuất hiện trong mộng, ta…” Hắn dường như muốn giãi bày cái gì đó, thanh âm vẫn rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại kích động, song cuối cùng cái gì cũng không nói.

  Qua hồi lâu, Lăng Liệt lại nói: “Có một việc, ta vẫn chưa nói với ngươi. Đêm đó trên núi, ta hôn ngươi, không phải là chán ghét ngươi, cũng không phải là trả thù chuyện cha ta, ta chỉ là… muốn hôn ngươi mà thôi.”

  Đây là ý gì? Giống như sét đánh giữa trời quang, Luyện Vô Thương cả kinh không thể động đậy.

  Lăng Liệt, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Trong lòng mơ hồ có chút hiểu, nhưng lại không thể tin được, y ép buộc chính mình không được nghĩ sâu hơn, chỉ vì, sự thực kia thật là đáng sợ!

  Lăng Liệt, bất quá chỉ là một hài tử, chỉ là một hài tử…

  Có lẽ là mình hiểu lầm. Có lẽ… nên tìm hắn để hỏi rõ ràng! Không do dự nữa, đứng dậy nhảy ra ngoài cửa sổ, đã thấy nguyệt minh tinh hi, hảo phong như thuỷ (nguyệt minh tinh hi: trăng sáng sao thưa), đâu còn bóng dáng Lăng Liệt? Mọi thứ vừa xảy ra nhưng lại hư ảo chỉ như một giấc mộng.

  Luyện Vô Thương hạ quyết tâm đi gặp Lăng Liệt để hỏi rõ ràng, nhưng Lăng Liệt lại như là trốn y, hai ngày liên tiếp đều không thấy bóng dáng, Luyện Vô Thương có lúc thật không rõ hài tử này đang nghĩ cái gì.

.

.

  Còn hai ngày nữa là đại thọ bảo chủ, Hàng Long Bảo có vẻ vô cùng bận rộn, ngay cả Nhâm Tiêu Dao thoạt nhìn rất nhàn rỗi cũng thường xuyên không bên cạnh, ngẫu nhiên gặp mặt, nói một hai câu liền đi, vội vàng như vậy lại càng không rảnh để hỏi thăm tin tức của Lăng Liệt.

  Đêm nay, Luyện Vô Thương đang chuẩn bị ngủ thì bên ngoài truyền đến một tiếng động lớn. Nhìn xuyên qua cửa sổ, ánh lửa chập chờn, đầu người nhấp nhô, không rõ có bao nhiêu người, cũng không phân rõ đâu là bóng cây, đâu là bóng người.

  Tiếng bước chân từ từ rõ rệt, có rất nhiều người đang đi tới đây.

  Thế nhưng là đang xảy ra việc gì? Luyện Vô Thương nghĩ tới Nhâm Tiêu Dao đối đãi với mình chân thành, nếu trong bảo thật sự có biến, cho dù tan xương nát thịt cũng phải báo đáp vị tri kỷ duy nhất cả đời này.

  Tiến lên mở cửa đã thấy một đám người đi tới trước mặt, dẫn đầu chính là Nhâm Tiêu Dao.

  “Vô Thương, ngươi còn chưa ngủ?” Thấy y mở cửa, Nhâm Tiêu Dao hơi kinh ngạc.

  “Xảy ra chuyện gì?”

  Nhâm Tiêu Dao hơi lưỡng lự, thấp giọng nói: “Chút việc nhỏ. Vô Thương, ngươi có nhìn thấy nhân vật nào khả nghi không?”

  “Không có.”

  Thấy dáng vẻ y có vẻ không biết gì, Nhâm Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm: “Trong bảo có tặc, sợ hắn ẩn náu làm chuyện bất lợi với mọi người, cho nên phải lục soát thật kỹ.”

  Nhờ ánh lửa, Luyện Vô Thương có thể thấy búi tóc Nhâm Tiêu Dao lộn xộn, vẻ mặt tiều tuỵ, hai mắt hơi sưng đỏ, rõ ràng đã khóc. Mà mọi người phía sau hắn, cũng là vẻ mặt đầy bi phẫn. Trong lòng bán tín bán nghi, nếu chỉ là một tiểu tặc, sao lại hoảng loạn đến mức này chứ? Y liền lùi một bước, nhường đường.

  Mọi người lập tức lục soát xung quanh, đương nhiên không có kết quả. Nhâm Tiêu Dao kéo tay Luyện Vô Thương căn dặn: “Tình hình đêm nay rất loạn, ngươi ở đây, đừng đi chỗ khác, chờ sự việc yên ổn, ta sẽ tìm ngươi giải thích tất cả.” Dứt lời, hắn vội vàng ly khai.

  Đêm này, Luyện Vô Thương trải qua trong tiếng ồn ào cực độ. Y muốn chờ khi Nhâm Tiêu Dao đến thì hỏi cho rõ ràng chút, nhưng đến tận trưa, Nhâm Tiêu Dao cũng không thấy mặt. Đừng nói Nhâm Tiêu Dao, ngay cả nha hoàn hầu cơm bình thường cũng không thấy tới. Trong lòng y mơ hồ cảm thấy, Hàng Long Bảo không những đã xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn!

  Chờ mãi, Luyện Vô Thương cuối cùng kiềm chế không được, rời khỏi phòng. Y muốn đi tìm Nhâm Tiêu Dao, liền thuận theo đường mòn phủ đầy đậu tía mà đi, mới đi đến dưới một gốc cây quế, chợt nghe một người mắng: “Tiểu tặc họ Lăng kia rốt cuộc trốn ở đâu? Tìm khắp bảo mấy lần cũng không thấy người!”

  Tiểu tặc họ Lăng? Là ai? Trong lòng Luyện Vô Thương rùng mình, dừng bước lắng nghe.

  Có một người hung hăng nói: “Tiểu tặc này cùng đường mạt lộ đến nương nhờ chúng ta, bảo chủ coi hắn như con ruột. Hắn lại lấy oán trả ơn, hại tính mạng bảo chủ, lương tâm đều bị chó ăn rồi! Tiểu tặc này nếu rơi vào tay ta, nhất định phải băm thây hắn thành vạn mảnh, tế linh hồn bảo chủ trên trời!”

  “Xin hỏi, trong bảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Luyện Vô Thương không kiềm chế nổi nữa, từ phía sau cây đậu tía đi ra.

  “Người nào?” Hai gã gia đinh thấy một khuôn mặt hiện ra, liền cảnh giác.

  “Đừng động thủ, là người một nhà!” Từ xa gào to một tiếng, Tiểu Ất hấp tấp chạy tới, “Vị này là khách nhân của nhị công tử.”

  Nó kéo Luyện Vô Thương trở về phòng, lúc này mới cho biết sự việc đã xảy ra. Hoá ra đêm qua Nhâm bảo chủ cùng trang chủ Phượng Hoàng sơn trang Niếp Vân Phi uống rượu ở thuỷ tạ, nửa đêm mới về. Trên đường đi qua viện tử của biểu tiểu thư Trường Tôn Thiến, nghe được bên trong truyền ra tiếng kêu cứu. Nhâm bảo chủ lập tức đi vào kiểm tra, là Lăng Liệt có ý đồ bất chính với biểu tiểu thư! Nhâm bảo chủ tiến lên ngăn cản, bị Lăng Liệt giết chết. Lăng Liệt này hạ thủ vô tình, giết cả Trường Tôn Thiến, ngay trong đêm liền trốn đi.

  “Các ngươi sao lại cho rằng Lăng Liệt… Lăng Liệt là hung thủ?” Luyện Vô Thương kích động, thanh âm cũng không khỏi có chút run rẩy.

  Bởi vì đi theo bên cạnh Nhâm bảo chủ còn có một thiếp thân lão bộc. Lão bộc này đi đứng hơi chậm, lúc theo vào, thì nghe thấy Nhâm bảo chủ gầm lên “Lăng Liệt, ngươi tên súc sinh này!” Sau đó là một tiếng hét thảm, một bóng người phá tung cửa ra, nhảy lên nóc nhà bỏ trốn. Lão bộc kia đi vào trong đã thấy Nhâm bảo chủ và biểu tiểu thư song song mất mạng.

  Sau cùng Tiểu Ất nói: “Tối hôm qua chúng ta lục soát cả đêm, cũng không thấy tiểu tặc kia. Sáng sớm nay hai vị công tử còn có Phượng Hoàng sơn trang Niếp trang chủ chia nhau dẫn người ra ngoài truy tìm. Nhị công tử sợ ngươi lo nghĩ, bảo ta về trước. Hắc, tiểu tặc này, ta đã sớm nhìn ra hắn không phải thứ tốt!”

  Trong đầu Luyện Vô Thương hỗn loạn, cảm thấy chỉ trong một đêm, đất trời đều xoay chuyển. Sao lại là Lăng Liệt chứ? Lăng Liệt sao lại giết người? “Nguời không phải là Lăng Liệt giết!”

  Tiểu Ất ngẩn người: “Hàn Sơn công tử, ngươi nói cái gì?”

  Luyện Vô Thương không đáp, đứng dậy đi ra ngoài.

  “Ngươi làm cái gì đấy?”

  Luyện Vô Thương cũng không quay đầu lại. “Đi tìm công tử nhà ngươi!”

  Nhất định là nhầm rồi! Lăng Liệt tuyệt đối không làm ra loại chuyện này! Y tuyệt đối không tin!

  Luyện Vô Thương không biết bọn Nhâm Tiêu Dao đi đâu, chỉ có thể đứng ở cổng Hàng Long Bảo chờ. Đợi đến khi mặt trời lặn, mới có một đoàn người ngựa phong trần mệt mỏi trở về.

  “Vô… Hàn Sơn huynh.” Từ xa Nhâm Tiêu Dao thấy được y, liền thúc ngựa đón, đưa y kéo đến một bên, nghiêng người ngăn cản, tránh ánh mắt mọi người.

  “Ta có việc tìm ngươi.”

  “Vì Lăng Liệt?”

  “Đúng.” Luyện Vô Thương bỗng cảm thấy một ánh mắt sắc bén xuyên qua Nhâm Tiêu Dao phóng tới phía mình, y biết, đó là trang chủ Phượng Hoàng sơn trang Niếp Vân Phi. Rất lâu trước đây, y từng từ xa nhìn qua người này, ánh mắt người này lãnh liệt để lại cho y ấn tượng sâu đậm.

  Nhâm Tiêu Dao kéo tay y: “Trở về rồi nói.”

  “Lăng Liệt không phải hung thủ, hắn sẽ không giết người!” Vừa vào cửa, Luyện Vô Thương đã kích động nói.

  Nhâm Tiêu Dao thở dài: “Ta biết tâm tình ngươi, nhưng sự thật đều chứng tỏ là như vậy.”

  “Chỉ bằng lời nói một phía của lão bộc kia, sao có thể nói là sự thật đều chứng tỏ như vậy? Ngươi cũng biết, với võ công của Lăng Liệt, sao có thể giết chết Nhâm bảo chủ?”

  “Bởi vì nghe gia huynh nói… gia phụ tuổi tác đã cao, nhiều năm trước luyện công lại tẩu hoả nhập ma, công lực chỉ còn lại chưa đến ba thành…” Trong lòng Nhâm Tiêu Dao buồn bã, hắn rời nhà quá lâu, cư nhiên ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết.

  Luyện Vô Thương thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Y lúc này mới phát hiện giọng điệu mình quá mức doạ người. Nhâm Tiêu Dao mới chịu nỗi đau mất cha, mình lại một mặt thầm nghĩ vì Lăng Liệt mà kêu oan, không chút nào suy nghĩ đến tâm tình hắn, thực sự là không nên. Chỉ vì sự việc liên quan tới Lăng Liệt, y mới rối loạn như vậy.

  Nhâm Tiêu Dao cố bày ra vẻ tươi cười: “Ta hiểu.”

  Do Luyện Vô Thương yêu cầu, Nhâm Tiêu Dao dẫn y đi nhìn di thể Nhâm bảo chủ. “Ta nghĩ… cái này ngươi hẳn là so với chúng ra rõ hơn.”

  Chỗ ngực Nhâm bảo chủ có một vết thương do kiếm, Luyện Vô Thương chỉ nhìn thoáng qua đã nhịn không được toàn thân phát run.

  Kiếm pháp trong thiên hạ chiêu thức cơ bản giống nhau, phân biệt là ở chỗ tâm pháp bất đồng, cho nên vết thương tạo thành cũng có khác biệt. Mà vết thương này, chính là người của Hạo Thiên Môn làm ra, chắc chắn không sai.

  “Trừ ngươi và hắn ra, Hạo Thiên Môn còn có người sống sót sao?”

  Không hề!

  “Không, Lăng Liệt không phải hung thủ, hắn sẽ không làm loại chuyện này.”

  Nhâm Tiêu Dao có chút cảm thông nhìn y, khẽ an ủi: “Ta cũng biết Lăng Liệt tính tình mặc dù hơi nóng nảy, nhưng tuyệt đối không đến mức như vậy, ở đây e rằng có nội tình. Hắn bây giờ không ở đây, chỉ đành đợi sau khi tìm được hắn hỏi cho rõ ràng. Chúng ta đã gửi võ lâm thiệp, thỉnh các đại môn phái hỗ trợ tìm kiếm, yêu cầu chỉ bắt sống.”

  Nhưng Luyện Vô Thương chỉ lắc đầu: “Lăng Liệt không phải hung thủ.”

.

  Ngày hôm sau Hàng Long Bảo chính thức tuyên bố tin lão bảo chủ qua đời, cũng bắt đầu lo việc ma chay. Nhà không thể một ngày không có chủ, theo Niếp Vân Phi quyết định, đề cử Nhâm Tự Tại làm tân bảo chủ. Nhâm Tiêu Dao chí không ở đây, cũng không phản đối.

  Ngày phát tang, Luyện Vô Thương cũng từ xa hướng về phía linh đường lạy vài cái, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: “Lão bảo chủ, ngài trên trời có linh, nhất định phải phù hộ tra ra hung thủ thật sự.”

  Y thuỷ chung không tin Lăng Liệt là hung thủ, kiên trì ngầm tìm kiếm Lăng Liệt. Y không muốn khiến Nhâm Tiêu Dao thêm phiền toái, có thể nhìn ra được, trong nhà bất ngờ nảy sinh biến cố đã khiến Nhâm Tiêu Dao thực sự hao tâm tổn lực.

  Nhưng y cũng không rời khỏi Hàng Long Bảo. Không biết vì sao, y chung quy vẫn cảm thấy Lăng Liệt chưa rời khỏi đây, y có thể cảm nhận được!

.

  Nhưng sự thật là, số đông nhân mã trong Hàng Long Bảo đã tìm không được, Luyện Vô Thương đương nhiên cũng không. Lăng Liệt thật giống một giọt nước hoà vào sông lớn, biến mất vô ảnh vô tung.

  Đêm nay, y nằm trên giường, nhìn đoạn tiêu của Lăng Liệt đến ngơ ngẩn xuất thần. Lăng Liệt, ngươi rốt cuộc ở đâu? Nếu như ngươi bị oan, sao không hiện thân phân trần cho mình? Lẽ nào ngươi không biết, đi như vậy sẽ thành bỏ trốn sao?

  Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, trong lòng Luyện Vô Thương khẽ động, chẳng lẽ là Lăng Liệt? Đêm đó Lăng Liệt cũng như thế này xuất hiện ngoài cửa phòng mình. Lúc đó nếu như ngăn cản hắn, có lẽ mọi việc sau này sẽ không phát sinh.

  Vội vàng đem ngọc tiêu đặt vào trong ngực, nhảy ra từ cửa sổ, giữa màn đêm mơ hồ trông thấy một bóng đen đi ở phía trước.

  Y khẽ kêu một tiếng: “Lăng Liệt?”

  Người nọ không đáp, mà đi nhanh hơn.

  Luyện Vô Thương vừa sợ vừa nghi, người này rốt cuộc là ai? Nếu không phải Lăng Liệt, vậy hắn lẻn vào bảo có mục đích gì?

  Chỉ thấy bóng người kia băng qua hoa viên, chợt tiến vào một đạo giác môn (cửa bên). Luyện Vô Thương không chút nghĩ ngợi, theo vào trong.

  Phía sau giác môn là một viện lạc, trong viện lạc có một tòa giả sơn, hắc y nhân cư nhiên lại trốn vào trong đó, không đi ra.

  Luyện Vô Thương đợi hồi lâu, cuối cùng kiềm chế không được cũng theo vào. Chỉ thấy trong sơn động này tối đen như mực, không cảm nhận được sự tồn tại của người khác.

  Hắc y nhân đi đâu? Ở đây chỉ có một cửa ra, chắc không phải là chui xuống đất đi?

  Trong đầu chợt loé lên, nhớ tới trước kia sư phụ giảng qua về các loại cơ quan, mánh khoé giang hồ, vì vậy nằm sấp trên mặt đất, gõ nhẹ vài cái.

  Dưới đất rỗng không! Điều này khiến y vui mừng khôn xiết. Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng trên tường đá tìm được chốt mở –

  Tiếng “ầm ầm” vang lên, mặt đất nứt ra, xuất hiện một khe hở, phía dưới là cầu thang chật hẹp.

  Phía cuối cầu thang có người quát: “Người nào? Ám hiệu!” Luyện Vô Thương không đáp, phi thân xuống.

  Người lên tiếng phát hiện có điều không bình thường, sớm đã rút vũ khí đón, nhưng hắn đâu phải đối thủ của Luyện Vô Thương, bị chuôi kiếm đâm một phát, điểm trúng thuỵ huyệt, ngã xuống đất không dậy nổi.

  Luyện Vô Thương liếc mắt nhìn, hoá ra trong này là một gian địa lao. Lò lửa hừng hực, chiếu sáng khắp nơi. Trong hàng rào sắt có một người đang tĩnh lặng nằm sấp, bẩn thỉu, vạt áo rách tả tơi, không biết sống hay chết.

  “Lăng Liệt? Là ngươi sao?”

  Tim Luyện Vô Thương không khỏi đập mạnh. Người này là Lăng Liệt sao? Vì sao lại chật vật như vậy? Lăng Liệt, ngươi nếu còn nghe được, thì trả lời ta đi!

  Một kiếm chém đứt khoá sắt, đi vào trong đem người nọ lật lên, Luyện Vô Thương không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

  Người này sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, trên người dính đầy máu đen và bụi đất. Hơi thở yếu ớt mỏng manh, gần như không thể nghe được. Nhưng hắn, xác thực là Lăng Liệt!

  Tâm Luyện Vô Thương đau nhói, là ai khiến hắn bị thương thành như vậy?

  Cảm thấy có người động vào thân thể mình, Lăng Liệt mở miệng phát ra thanh âm đứt quãng: “Ta không biết… cái gì cũng không biết.”

  “Lăng Liệt, ngươi tỉnh lại đi, ta là Vô Thương!”

  Nhưng Lăng Liệt lại không nhúc nhích.

  Trong hiểm cảnh, không được phép dây dưa, Luyện Vô Thương nâng Lăng Liệt dậy: “Tỉnh lại đi, ta mang ngươi ra ngoài!” Nhưng khi bắt lấy cổ tay Lăng Liệt, lại khiến y vô cùng sợ hãi.

  Tay Lăng Liệt mềm nhũn, không có một tia khí lực, võ công của hắn… bị phế mất rồi!

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Ring ring